🔫 Nàng Dưới Lớp Long Bào

Một số nghiên cứu đã chỉ ra rằng, những người dưới 55 tuổi năng sử dụng kem chống nắng sẽ giảm được đến 24% nguy cơ lão hóa da so với những người không sử dụng hoặc sử dụng không thường xuyên. Như lớp màng bảo vệ da Điểm danh ngay Top 5 Phấn Nước dưới 200K tốt nhất cho Nàng cùng Chị Chị Em Em nhé ngoài trang điểm màu còn có chỉ số chống nắng cao SPF 50+ giúp bảo vệ làn da. Điểm đặc trưng của phấn nước Sunisa mà các nàng rất ưng đó là khả năng kiềm dầu tốt, phù hợp với các Cách này giúp trứng cách ly với không khí và ngăn ẩm ở một mức độ nhất định, khiến vi khuẩn không thể xâm nhập vào bên trong. Bằng cách này bạn có thể kéo dài thời gian bảo quản trứng. Như vậy khi quét thêm lớp dầu ăn lên trứng, bạn có thể để nó được khoảng Lớp 4. Tiếng Việt. 23/06/2020 375. Gạch dưới các câu khiến trong những đoạn trích sau : a) Cuối cùng, nàng quay lại bảo thị nữ : - Hãy gọi người hàng hành vào cho ta ! b) Một anh chiến sĩ đến nâng con cá lên hai bàn tay, nói nựng : "Có đau không, chú mình ? Lần sau, khi nhảy Độ bám màu cực tốt. Khả năng bám màu của son Bbia 02 lên đến 7 - 8 tiếng đồng hồ. Độ bám màu lâu nhưng lớp son vẫn giữ được độ mượt và ẩm mà không cần dưỡng quá nhiều. Nếu các nàng ăn uống thì màu son cũng chỉ mất khoảng 20 - 30% và vẫn giữ được một Thời trang Làm đẹp Thứ tư, 18/9/2019, 13:00 (GMT+7) Gợi ý loạt mỹ phẩm dưới 400.000 đồng cho nàng công sở Phấn phủ, kem chống nắng, bút xăm lông mày cần thiết cho các bước trang điểm tự nhiên của chị em văn phòng. Gel chống nắng kiêm lót nền Biore Sản phẩm được nhiều cô gái trẻ tại Nhật Bản ưa chuộng nhờ khả năng chống nắng và thay thế kem lót. Mature. Nàng dưới lớp long bào Hán Việt: Long bào hạ đích tha (H) Tác giả: Đại Phi Tình trạng: Hoàn thành Mới nhất: Phần 112 Cv: Vespertine Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE , Tình cảm , H văn , Ngọt sủng , Song khiết , Niên hạ , Ngược luyến , Lịch sử , Cung đình Hiện tại có 4 cách tẩy lông tại nhà được các chị em hay dùng nhất đó là: nhíp, kem tẩy lông, wax lông và dao cạo. Nhưng bạn biết đấy, phương pháp nào cũng sẽ có nhưng ưu nhược điểm nhất định, hãy cùng Netmode tìm hiểu về nó nhé: 1. Nhổ lông tại nhà bằng Nhíp. Là Sau khi gội đầu và sấy khô, bạn dùng xịt tạo kiểu phun lớp trên toàn bộ tóc rồi chia tóc thành hai tầng trên dưới . Bạn cố định phần tóc trên cùng lại bằng kẹp, phần tóc phía dưới bạn buộc kiểu đuôi ngựa và dùng thun cố định lại Tiếp theo, bạn tháo phần tóc trên cùng và dùng lược đánh rối nhẹ lớp bên trong để làm phồng đỉnh tóc. a0xWH. Edit Phương Beta Su An Hòa năm thứ 15, thiên hạ hỗn loạn, triều chính lục đục, nội bộ trong triều đình xảy ra tranh giành, đấu đá lẫn nhau, thi nhau ra sức hoành hành, đám tham quan vô lại không ngừng bóc lột dân chúng. Thời tiết đầu xuân còn có chút se lạnh, gió lạnh thổi rào rạt khiến cho những cành non mới nhú trêи cây hoảng loạn, một con diều hình bướm trắng bị gió thổi mà xiêu vẹo mắc trêи cành cây, Sở Luyến đứng dưới tàng cây ngẩng đầu nhỏ, miệng ủy khuất lẩm bẩm. “Gia gia, gia gia! Lấy không được!” Tiểu viện rách nát không lớn, trừ bỏ bụi cỏ dại trụi lủi do Diệp Nhi trồng thì chỉ có hai hàng hành lang dài, khó khăn lắm mới có thể nhìn thấy được ngôi nhà lợp mái đen tạm xem như là nơi tránh gió, tường nhà bong tróc thành từng mảng lớn, lộ ra cát vàng cùng đá ở bên trong. Dưới mái hiên, một ông lão thái giám ăn mặc đơn bạc khoác lên một chiếc áo bông đã cũ, ánh mắt đục ngầu liếc một cái, bởi vì đã lớn tuổi nên không dám đi lại nhiều, ông lão chỉ có thể đứng ở nơi xa ném cây gậy trúc đầy rêu xanh đến rồi chỉ và chỉ. Sở Luyến vui sướиɠ mà vội vàng chạy đến nhặt gậy trúc lên, vóc người nàng không cao nên lúc kéo cây gậy trúc đến đây thì phải cố hết sức, đôi tay nhỏ nhắn ôm gậy trúc đứng lên để chọc con diều mắc trêи cây trông thật đáng thương, run run rẩy rẩy cuối cùng cũng khiến diều rớt xuống đất. “Hô, vậy mà có thể lấy được, nếu không thì sau này lại không có gì để chơi rồi” Nha đầu này thật giống bộ dáng người mẹ xui xẻo của nàng, uổng cho một khuôn mặt khuynh thành nhưng lại không mang mệnh chủ tử, hai hàng lông mày như lá liễu, một đôi mắt hạnh hoạt bát, trời sinh nàng đã môi hồng răng trắng, lúc miệng nhỏ nở nụ cười lại giống như hoa đào nở rộ. Tuy nàng tuổi tác còn nhỏ, mặt mày chưa nẩy nở, nhưng cũng bởi vì quanh năm suốt tháng ăn uống thiếu chất, không đủ dinh dưỡng nên khuôn mặt vàng vọt, thân thể yếu ớt. “Ai nha, diều bị nhánh cây làm hư rồi!” Sở Luyến vuốt nhẹ lỗ hổng nơi mặt diều bị nhánh cây đâm thủng, đau lòng mà nhíu mày. Lão thái giám chậm rãi bước lại, cầm lấy con diều trong tay nàng xem xét, nhìn tiểu nha đầu như sắp khóc, thì vội vàng dỗ dành nàng “Không có việc gì, vẫn có thể thả được, nếu không được thì bảo Tiểu An Tử làm một cái mới là được rồi!” Sở Luyến uể oải gật đầu, sống một cuộc sống trong lãnh cung hơn mười năm qua không một ai đến thăm, duy nhất chỉ có Tiểu An Tử thường thường sẽ ghé thăm nàng một vài lần, ngoài lão thái giám sống với nàng mấy năm qua, thì Tiểu An Tử là người có ân tình nhiều nhất với nàng. Thời gian đã quá bữa trưa một chút, lão thái giám đi lấy cơm trưa chậm rãi trở về, nhìn Sở Luyến đang ngồi xổm trêи phiến đá nơi mặt đất tự luyện chữ, hắn liền gọi nàng “Nha đầu, mau đến đây, hôm nay có đồ ăn ngon.” Sở Luyến hai bước thành một bước chạy qua, bụng đã đói đến hốt hoảng, vừa thấy bát cơm đầy thịt trước mắt mà đôi mắt sáng lên như đèn, nàng tươi cười “Chẳng lẽ trong cung lại có việc vui gì sao, nhiều thịt như vậy thật thơm!” Tuy nói đây đều là cơm người khác ăn còn dư lại, rồi mới đến miệng hai người họ, nên cũng khó cảm nhận được mỹ thực, nhưng cũng hơn ngày xưa chỉ được uống qua canh suông, còn nếu muốn ăn thức ăn mặn thì phải chờ trong cung có hỉ sự thì mới được, hoặc thỉnh thoảng, Tiểu An Tử cũng sẽ đưa thịt đến. “Ta nghe được rằng Mục Đại tướng quân của Tĩnh Quốc công phủ bình loạn trở về, trong cung đang mở tiệc rượu chiêu đãi đấy!” Sở Luyến cũng không hỏi rõ là ai chủ trì bữa tiệc, dù gì những người hay những việc này đều chẳng liên quan tới nàng, đối với nàng mà nói thì quan trọng nhất là có cơm trong bát thì tất cả đã xem như là thỏa mãn rồi. Đã mấy ngày rồi mà Tiểu An Tử vẫn chưa đến, Sở Luyến liền mặc áo bông thô dày đứng đầu gió ngóng hắn thật lâu, đây là xiêm y đầu năm nay Tiểu An Tử đưa đến cho nàng, tuy là y phục cho tiểu thái giám mặc nhưng Sở Luyến cũng phá lệ mà mặc lên người. Mẹ đẻ Lâm thị của nàng xuất thân là một cung nữ, mười hai năm trước nhân một lần Nhân đế uống say mà trèo lên được long sàng, lúc đó Nhân đế chỉ có duy nhất một vị sủng phi là Bàn thị, nhưng Bàn Quý phi trời sinh tính tình cực kỳ ghen tị, tuổi càng già thì càng thâm, không chịu được cảnh hoàng đế sủng hạnh nữ nhân khác nên sau đêm đó, Bàn Quý phi liền sai người diễn trò trước mặt Nhân đế, khiến cho Lâm thị bất hạnh đang sống sờ sờ thì bị ném xuống hồ nước trong cung, làm Nhân đế vô cùng kinh hách, long thể vì thế mà bắt đầu suy tàn. Bàn Quý phi tự biết mình thất trách, liền đem việc này che đậy kỹ càng, dần dần thành chuyện tối mật trong cung đình. Sở Luyến chỉ biết được thông qua Tiểu An Tử. Mẹ đẻ nàng bản tính yếu đuối, cũng không nói cho nàng những việc này, thậm chí ngay cả việc nàng mạng lớn thoát chết ra sao, cùng với việc vào lãnh cung rồi sinh hài tử như thế nào cũng im bặt không nhắc đến. Cũng bởi vì bị Bàn Quý phi dọa đến mất gan nên Lâm thị nuôi Sở Luyến mấy năm qua hết sức cẩn thận, nàng không dám cho Sở Luyến ra khỏi cung nửa bước, do sợ Bàn Quý phi nếu biết sẽ lại muốn dìm chết con của nàng, ngay cả thân phận công chúa của Sở Luyến cũng không để lộ một kẽ hở. Thẳng cho đến hai năm trước, Lâm thị bỗng nhiên mắc bệnh lạ, dung mạo toàn thân bị hủy hoại mà chết, nàng liền bị cung nữ coi rẻ kéo đến Tịnh Nhạc Đường đốt xác… Còn về phần lão thái giám kia thì cả một thời trẻ đều sống trong lãnh cung, nơi xa xôi không bóng người, ngay cả nhiều chuyện về bí mật nơi hoàng cung cũng không thể biết. Bỗng nhiên, Sở Luyến cả kinh, nhìn bóng dáng nhiều người cách đó không xa, nàng bị dọa đến nỗi chạy vào trong viện “Gia gia! Thật là nhiều người!” ….. Sở Luyến đang trong cơn kinh hoàng cùng lão thái giám bị người khác túm vào trong viện, không ít người đứng trong tiểu viện rách nát này, cuộc đời nàng lần đầu tiên thấy cảnh tượng như vậy, Sở Luyến bị dọa sợ ôm chặt lão thái giám, lại không ngại bị người ta xách lên, đi được vài bước lại chật vật bị quăng ngã xuống mặt đất, hai người đó muốn tách nàng ra thì đột nhiên động tác dừng lại. Tiếp theo Sở Luyến chỉ nhìn thấy có người mặc trang phục triều đình đi tới, một đôi ủng kỳ lân viền vàng dẫm lên mặt đất tạo âm thanh vang dội, góc trường bào đỏ rực thêu phi ngư trông đẹp đẽ lạ thường, pha chút khí thế uy nghiêm. “Ngẩng đầu lên.” Bốn chữ lãnh đạm nhưng lại khiến tai nàng đau nhức, đây cũng là thanh âm hay nhất mà Sở Luyến được nghe trong suốt cuộc đời mình, trong lúc nhất thời, nàng quên mất sợ hãi, đôi mắt nhỏ ngẩng đầu nhìn lên. Nhưng một cái liếc mắt kia, lại khiến cả người nàng đều ngây ngốc. Khoảnh khắc lần đầu tiên Sở Luyến nhìn thấy Dung Khâm, suốt đời khó quên. Một năm này, nàng 12 tuổi, hắn 24 tuổi. ~ ̄▽ ̄~~ ̄▽ ̄~~ ̄▽ ̄~ Hố mới >,< Sở Luyến có hai bí mật. Thứ nhất, Sở Luyến là hoàng đế nhưng không phải nam nhân. Thứ hai, thiên hạ chí tôn là nàng hàng đêm lại bị tên ngụy thái giám Dung Khâm đè trên long sàng* chơi đùa. Sở Luyến từ khi sinh ra đã sống trong lãnh cung, ngay đến cả thân phụ** dường như cũng đã quên đi sự tồn tại của nàng. Cho đến một ngày, triều cương nhiễu loạn, đám hoàng tử vì tranh nhau ngôi vị mà từng người bỏ mạng, chỉ còn một mình nàng mang trong mình huyết thống hoàng gia. Để trấn an quần thần, Dung Khâm liền đem Sở Luyến từ lãnh cung ra, lập nàng làm hoàng đế. Ngồi trên đế vị vốn nên là một chuyện vui, thế nhưng chỉ cần nàng sơ sẩy một chút, làm lộ ra thân phận “nữ nhi” của mình, cái kết sẽ không còn là bị giam cầm trong cung cô độc nữa mà chính là đầu rơi máu chảy. Con đường này vừa đi liền biết là tử lộ, nhưng ít nhất, so với việc mãi mãi phải sống trong cung hoang vắng lạnh lẽo, chịu người ức hiếp khinh khi vẫn tốt hơn rất nhiều. Vì thế, nàng nhẫn nhục chịu đựng tên biến thái Dung Khâm. Bởi vì chỉ cần khiến cho Dung đốc chủ không vui, mạng của nàng cũng khó giữ. Nhưng có ai nói cho nàng biết, vì sao nàng đã ngoan ngoãn nghe lời mà vẫn bị tên thái giám chết tiệt kia hàng đêm trừng phạt. Càng quá đáng chính là, Dung đốc chủ không chỉ chiếm thân thể nàng, còn muốn lấy đi trái tim nàng. Có lẽ, nhân duyên này lúc bắt đầu là gượng ép, đem trái xanh hái xuống, lại nhờ có thời gian từng chút một bồi đắp, khiến trái xanh biến ngọt, đem tình cảm nở hoa. Ta cùng người trải qua bao nhiêu sóng gió, rốt cuộc cũng tìm thấy chân tình. Từ nay về sau, tóc mai kề cận, một kiếp bạc đầu. Vầng, trên đây là phần giới thiệu văn vẻ, lừa tình như cách các chị đẹp biến hình trên tiktok xin được kết thúc. Sau đây sẽ là chuyên mục “tẩy trang” để thấy được “bộ mặt thật” của tên thái giám biến thái Dung Khâm và tiểu hoàng đế đáng thương Sở Luyến. Để mở đầu chuyên mục “bóc trần sự thật” ngày hôm nay, tớ xin được nhấn mạnh với các tình yêu rằng đây là một bộ truyện CAO H, nội dung chủ yếu là THỊT, chỉ dành cho các ĐỒNG DÂ* và SẮC NỮ. Vì thế, những cô gái mơ mộng, mong manh với trái tim màu hường, íu đuối thì xin mời tránh khỏi chốn này. Kẻo nhỡ có xa vào rồi hắc hóa, lại trách tớ là không báo trước. Như đã giới thiệu ở trên thì Sở Luyến là một trong số rất nhiều đứa con của lão hoàng đế. Bởi vì mẫu phi của nàng mang tội, nên từ lúc sinh ra Sở Luyến đã sống trong lãnh cung. Không biết lúc nhỏ bị hung tinh nào chiếu trúng, khiến cho nàng đụng phải Dung Khâm, còn khiến cho Dung thái giám “nhất kiến chung tình”. Sau này, Dung tiểu thái giám năm nào đã trở thành Dung đốc chủ tay nắm triều cương, quyền khuynh thiên hạ, để ổn định đám quần thần mà đem nàng từ lãnh cung ra, còn khiến nàng trở thành hoàng đế. Ngồi lên ngai vị nghe thì huy hoàng lắm, thế nhưng Sở Luyến biết rằng, nàng chỉ là một con rối bị Dung Khâm giật dây. Ban ngày, nàng là đế vương cao cao tại thượng còn ban đêm nàng chỉ là một tiểu cô nương bị Dung Khâm ôm trong lòng, vừa sờ vừa hôn. Sở Luyến tử nhỏ đã bị giam trong cung cấm lạnh lẽo cho nên thứ nàng am hiểu nhất chính là giả vờ ngoan ngoãn. Vì thế, nàng đối với Dung Khâm không dám phản kháng nhưng trong lòng thì vẫn nhen nhóm ý định vùng lên. Nàng muốn có một ngày tự tay giết chết tên thái giám chết bầm Dung Khâm. Nhưng mà, nếu như Dung đốc chủ thực sự chết thì đã chẳng còn là chuyện gì để bàn. Dung Khâm không những sống, mà còn sống vui vẻ, tay trái nắm giang sơn, tay phải ôm mỹ nhân. Bởi vì, Dung đốc chủ dùng rất nhiều năm, vừa dụ dỗ vừa đe dọa, rốt cuộc cũng đem tiểu cô nương mình thích “dạy" tốt, không chỉ chiếm được thân thể nàng, còn đem cả trái tim nàng cướp đi. Còn quá trình “dạy dỗ” của Dung đốc chủ là như nào, thì chỉ có thể dùng mười chữ để hình dung "trên giường như lang hổ, dưới giường càng biến thái". Đối với Dung Khâm, Sở Luyến là một đóa hoa đào, từ lúc còn chúm chím trên cành cao liền bị đốc chủ đại nhân níu xuống nắm trong tay, từ từ “tưới tắm” cho đến khi nở ra thành một đóa hoa “kiều diễm”. Ấy thế mà đóa hoa này không chịu yên phận, lại còn muốn vượt tường, khiến Dung đốc chủ tức giận không thôi. Sau đó à, tất nhiên là cửa cung đóng chặt, rèm buông đong đưa, long sàng kẽo kẹt và... mời bạn tự tưởng tượng tiếp hoặc đọc truyện để biết thêm chi tiết v. Tất nhiên là, bởi vì lúc đầu đến với nhau là do Dung đốc chủ mạnh mẽ ép buộc thế nên Sở Luyến sẽ không phục. Để hoàng đế và thái giám phát triển cảm tình, tất nhiên phải có thêm một chàng nam phụ xuất hiện làm chất xúc tác. Và người đóng vai nam phụ không ai khác chính là “đường huynh” của Sở Luyến, thế tử Tấn Vương phủ Sở Trinh. Trong ấn tượng của Sở Luyến, Sở Trinh là một quân tử, nho nhã, lễ độ lại ân cần, ấm áp. So với tên thái giám Dung Khâm chỉ biết bắt nạt nàng thì tốt hơn rất nhiều. Thế nên, Sở hoàng đế đổ cái rầm trước sự dịu dàng của Sở thế tử. Nhưng mà, chàng chỉ là nam phụ, xuất hiện chưa được bao lâu đã bị Dung Khâm dưới sự giúp đỡ của mẹ đẻ là tác giả đánh cho hiện nguyên hình thành một tên yêu quái xấu xa, vừa muốn cướp ngôi vừa muốn làm thịt hoàng đế. Đáng tiếc, Dung thái giám quá mạnh, cho nên Sở thế tử chỉ có thể xuống sàn trong máu và nước mắt thật tiếc, haizz!!!. Ấy, suýt chút nữa thì đã hạ màn mà thiếu đi phần nhận xét về nhân vật quan trọng nhất, ngụy thái giám biến thái Dung Khâm. Dung đốc chủ bề ngoài yêu mị, là một đóa hoa có độc, còn rất thích mang “độc” đi “bắt nạt” người, đặc biệt là Sở hoàng đế. Giống như tất cả các huynh đệ “ngụy thái giám” đồng môn khác, Dung Khâm cũng được miêu tả là một kẻ bên ngoài lạnh lùng, bên trong biến thái. Minh chứng là Dung đốc chủ có rất nhiều cách để “dạy dỗ” tiểu hoàng đế, khiến nàng mỗi đêm đều phải khóc lóc xin tha. Dung đốc chủ là kẻ ỷ mạnh, miệng không ngọt, tính cách càng thối, đã "không có liêm sỉ lại còn cứ thích làm màu", khiến cho tiểu cô nương Sở Luyến hiểu lầm, ghét bỏ. May mắn là có một Sở Trinh không sợ chết xuất hiện, suýt chút nữa thì đào đổ tường nhà Dung đốc chủ, mới khiến Dung Khâm sáng mắt ra, bỏ sĩ diện để thổ lộ với cô nương nhà mình. Tớ vốn định ăn chay giải nghiệp cô hồn tháng 7, thế nhưng dòng đời xô xô đẩy đẩy không hiểu thể nào mà khiến tớ lộn nhào một phát vào thẳng hố thịt. Cho nên là, đến cả cuộc đời cũng không đồng ý cho tớ “tu nghiệp”, tớ chỉ còn cách thuận theo tự nhiên, trở về làm sắc nữ mà thôi. Cái hố này đối với tớ chính là đủ thịt, đủ sắc, đủ biến thái. Thế nên, nếu bạn là sắc nữ có thể ghé qua nơi này đối với những thanh niên tò mò, đã yếu tim còn thích chơi mạo hiểm thì nếu lỡ có lọt hố mà xảy ra mệnh hệ gì cũng xin đừng tìm tớ tính sổ. Vì như tớ đã nói rồi, cái hố này không dành cho những người có tâm hồn mong manh đậu ạ Cuối cùng chúc mn cùng Dung đốc chủ cuối tuần ăn thịt vui vẻ và hẹn gặp lại ở cái hố tiếp theo. Yêu thương <3 *** Mười hai chương văn miện phục uy nghi hiển hách, hoảng châu dục long quan hạ, Sở Luyến hai mắt khẽ nhúc nhích, phiếm ý cười nhìn chăm chú vào triều chính mình đi tới Dung Khâm, kia nam nhân khó được xuyên một thân tịnh bạch, thâm y phía trên chỉ bạc ám thêu kỳ lân, cao dài thân hình độc hữu loại xuất trần nhã. "Hiện nay muốn đi?" Sở Luyến hỏi một tiếng. "Ân." Hắn thanh âm như cũ trầm ổn ưu nhã, may mà trong điện không người, duỗi tay ôn nhu sờ sờ Sở Luyến mặt, mặt mày gian đạm mạc tách ra một chút, nói "Vạn không thể dễ tin bất luận kẻ nào, tiên đế lưu cùng ngươi hổ phù thu hảo." Hắn này vừa đi, hơn phân nửa sấn ám hạ những người đó điệu hổ ly sơn chi kế, trong triều hết thảy hắn tuy sớm đã an bài thỏa đáng, nhưng chung quy vẫn là không yên tâm Sở Luyến. "Trẫm biết được, ngươi thả đi nhanh đi." Sở Luyến có chút không thích ứng hắn như vậy nhu tình, sau này lui nửa bước, kiềm chế trong lòng ẩn ẩn chua xót, liền thúc giục Dung Khâm đi, hoàn toàn là một bộ vô tâm không phổi bộ dáng, chọc Dung Khâm một phen liêu long quan thượng châu dục, cúi người hôn tới. "Ngô!" Tố bạch tay áo rộng hạ là nam nhân cường tráng cánh tay, hung hăng cô ở kim long phía trên, áp nàng lại không nửa phần nhúc nhích, kích cuồng hôn mang theo không tha thực mau liền bao phủ tiểu hoàng đế đáng thương chống cự thanh. Cho đến thật lâu sau, Sở Luyến mới bị buông ra, hai chân nhũn ra bị Dung Khâm chặn ngang bế lên đặt ở cẩm trên giường, chà đạp quá một phen môi nhi ướt hồng diễm diễm mê người, nàng lan tức kiều suyễn vô lực, mắt thấy hắn dùng ngón tay miêu tả chính mình môi, thủy quang gió mát mắt vô hại trừng mắt. Một canh giờ trước, nàng vẫn là ngồi ở trên ngự tòa tiếp thu triều bái hiệu lệnh thiên hạ hoàng đế, mà giờ phút này, nàng cũng bất quá là nằm ở hắn trong lòng ngực dưới thân, liền kháng cự đều vô năng tiểu nữ nhân. "Sưng lên." Dung Khâm vuốt như hoa cánh kiều nộn môi, nhàn nhạt nói "Ngoan ngoãn chờ thần trở về." Sở Luyến sợ hắn nhất thời tình khởi lại đè nặng nàng làm chút chuyện khác, vội mất tiếng thanh "Ngươi mau chút đi, đừng lầm canh giờ." Dung Khâm môi tế không biết giác gợi lên ý cười, dắt cường thế ý vị để sát vào Sở Luyến, thâm hắc mục nhìn chăm chú nàng, bỗng nhiên dùng đầu lưỡi liếm liếm nàng khóe miệng, đem mặt trên còn sót lại khẩu tiên quét tẫn. "Nói, Dung ca ca sớm một chút trở về." Mặt đỏ lên Sở Luyến nhịn không được muốn tránh, lại bị hắn dùng ngón tay bắt cằm, thật sự là chịu không nổi như vậy hắn, run run rẩy rẩy mềm thanh "Dung, Dung ca ca... Sớm một chút... Trở về, ngươi mau buông tay! Mắc cỡ chết được." Vốn tưởng rằng như vậy Dung Khâm nên vừa lòng, lại không nghĩ hắn càng thêm tới gần, màu đen trong mắt, mang theo một loại gần như đáng sợ quang mang đem nàng tỏa định. "Không đủ, tiếp tục nói." ... Dung Khâm đi hướng du châu thứ bảy ngày, Sở Luyến liền thu được hắn kịch liệt đưa tới thư từ, chỉ nhìn thoáng qua liền đốt thành cặn bã, ước chừng là minh bạch này thượng tuổi lão nam nhân, đang đứng ở một cái cực độ nguy hiểm thời kỳ. "Bệ hạ liền như thế thiêu Dung công thư từ, thật là không ổn." Đứng ở Sở Luyến bên cạnh người nam nhân là Dung Khâm từ Đông Hán điều tới bảo hộ nàng tâm phúc, người này nhưng thật ra cùng bên xưởng dịch bất đồng, không yêu véo tay hoa lan, nói chuyện cũng không tiêm thanh, rồi lại là thật thật tại tại hoạn quan. "Trẫm đó là thiêu thì lại thế nào." Nàng nhướng mày nhìn về phía hắn, tinh xảo mặt mày mỹ lệ không giống lời nói. Hoàng đế đều nói như thế, Phó Thụy cũng chỉ đến câm miệng, chỉ đáng thương nhà hắn chưởng ấn đại nhân không xa ngàn dặm đưa về tin tức, liền như vậy bị hoàng đế mắt đều không nháy mắt cấp đốt thành hôi, liên quan một hộp điểm tâm uy béo miêu. ... Mời các bạn đón đọc Nàng Dưới Lớp Long Bào của tác giả Đại Phi. Sở Luyến An Hóa mười lăm thâm niên, thiên hạ cực không yên ổn, nhân đế phân công thiến đảng, khiến hư danh, nội các suy thoái, quyền thiến hoành hành, nền tảng lập quốc vô lập, đủ loại quan lại chúng thần một nửa tẫn chịu gϊếŧ chóc...Đầu mùa xuân thiên còn hàn thực, rào rạt gió lạnh thổi trên cây mạo tân mầm cành loạn hoảng, nhưng bất luận như thế nào hoảng, phía trên treo bạch điệp con diều chính là lạc không xuống dưới, đứng ở dưới tàng cây Sở Luyến oai đầu nhỏ, ủy khuất lẩm bẩm miệng nhi."Gia gia, gia gia! Lấy không xuống!"Rách nát tiểu viện lạc không lớn, trừ bỏ trụi lủi thụ nha tử thất bại Diệp Nhi cỏ dại, lưỡng đạo hành lang dài qua đi, chính là gian khó khăn lắm có thể chắn phong ngói đen nhà ở, tường da bong ra từng màng lợi hại, lộ ra bên trong hoàng thổ cùng tạp mái hiên ăn mặc đơn bạc xanh đen áo bông lão thái giám ánh mắt nâng liếc mắt một cái, thượng tuổi cũng không dám loạn đi lại, nhìn nơi xa ném một cái nổi lên rêu xanh cây gậy trúc, chỉ Luyến vui sướиɠ mà vội chạy qua đi, kia cây gậy trúc tựa hồ là năm ngoái ném ở chỗ này, nàng vóc người không cao, kéo cây gậy trúc lại đây còn có chút cố hết sức, ôm đi chọc con diều tay nhi càng là tế đáng thương, run run rẩy rẩy rốt cục là đem con diều lộng xuống dưới."Hô, nhưng tính bắt lấy tới, bằng không về sau liền không đến chơi."Nha đầu này bộ dáng tùy nàng kia xui xẻo nương, uổng có một bộ khuynh thành mạo, lại không cái chủ tử nương nương mệnh, lưỡng đạo liễu diệp mày đẹp, một đôi doanh doanh mắt hạnh, trời sinh môi hồng răng trắng, liệt miệng nhi cười, rất giống cực kỳ tháng tư khai đào hoa nhi, hạnh tuổi tác còn nhỏ, mặt mày chưa từng nẩy nở, thả bởi vì quanh năm suốt tháng dinh dưỡng bất lương, gầy mặt phát hoàng, thân thể lại làm lại nghẹn."Ai nha, bị nhánh cây quát phá." Sở Luyến vuốt khích bố tháo làm con diều, trung ương sọt tre hồ nhão địa phương phá cái động, đau lòng thẳng nhíu thái giám chậm rãi bước hạ đài cơ lại đây, tiếp nhận đi nhìn nhìn, nhìn sắp khóc nha đầu, chạy nhanh hống nàng "Không có việc gì, còn có thể phóng, nếu là phóng không được, lại thác Tiểu An Tử lộng một cái đó là."Sở Luyến uể oải gật gật đầu, sống ở này không người hỏi thăm lãnh cung mười năm sau, duy độc Tiểu An Tử sẽ thường tới đón tế một vài, nàng có thể cùng lão thái giám sống đến hiện giờ, kia Tiểu An Tử mới là cư đại ân trưa qua hảo chút thời gian, lão thái giám mới đi lấy cơm trưa chậm rãi trở về, nhìn Sở Luyến ngồi xổm đá phiến trên mặt đất luyện tự nhi, liền gọi nàng một tiếng "Nha đầu mau tới đây, hôm nay có ăn ngon."Sở Luyến hai bước chạy qua đi, bụng đã sớm đói hốt hoảng, vừa thấy kia che lại thịt bát cơm đôi mắt lượng đèn nhi tựa, vui cười "Chẳng lẽ là trong cung đầu có cái gì hỉ sự, nhiều thế này thịt, thật hương!"Tuy nói đều là người khác ăn dư lại, tới rồi bọn họ gia hai trong miệng, cũng liền thành khó được mỹ thực, ngày xưa nhiều là chút canh suông quả thủy, nếu muốn gặp thức ăn mặn, còn phải là trong cung đầu gặp hỉ sự mới được, lại đó là Tiểu An Tử tư đưa ăn thịt."Hỏi thăm hạ, là Tĩnh Quốc công phủ Mục đại tướng quân bình loạn đã trở lại, trong cung mở tiệc đâu."Cũng không hỏi là ai chủ trì bàn tiệc, vô luận là những việc này vẫn là người đều ly Sở Luyến xa đâu, bào ăn trong chén du cơm, mới là thỏa mãn chuyện qua mấy ngày lại là không thấy Tiểu An Tử người tới, Sở Luyến ăn mặc hơi rắn chắc áo bông đứng ở đầu gió chỗ nhìn xung quanh thật lâu, này xiêm y cũng là đầu năm Tiểu An Tử đưa tới, tuy nói là tiểu nội thị nhóm xuyên, Sở Luyến ăn mặc cũng phá lệ bên mẹ đẻ Lâm thị vốn là cung nữ, mười hai năm trước vì say rượu nhân đế may mà, lúc đó nhân đế có một sủng phi ban thị, ban Quý phi trời sinh tính cực ghen tị, người đến trung niên càng sâu, không thể gặp hoàng đế sủng hạnh nữ nhân khác, đêm đó sau, ban Quý phi thế nhưng sai người làm trò nhân đế mặt, đem chịu hạnh Lâm thị ném vào cung trong hồ sống sờ sờ chết đuối, nhân đế đương trường chấn kinh, từ đây long thể suy Quý phi tự giác thất cách, liền đem việc này che đậy một vài, thành cung đình mật tân, Sở Luyến cũng là sau lại nghe được Tiểu An Tử nói, mới biết được này đó chuyện cũ. Nàng mẹ đẻ bản tính yếu đuối, cũng không giảng những việc này cùng nàng, thậm chí liền nàng là như thế nào mạng lớn bất tử, tiến vào lãnh cung sinh hạ hài tử, đều là im bặt không nhắc để là bị ban Quý phi dọa phá lá gan, Lâm thị dưỡng Sở Luyến mấy năm nay cũng là hết sức thật cẩn thận, không dám làm nàng ra lãnh cung nửa bước, sợ bị ban Quý phi biết, muốn đem nàng hài tử lại cấp chìm gϊếŧ, chẳng sợ chỉ là cái công chúa cũng không dám để lộ ra đi một đến hai năm trước Lâm thị sinh một thân quái bệnh, hoành thân lại sang dung mạo tẫn hủy mà chết, trực tiếp bị người coi như bình thường cung nữ kéo đi tịnh nhạc đường đốt cháy...Đến nỗi kia lão thái giám, còn lại là thời trẻ liền sống ở lãnh cung trung, cung vua bí việc nhiều là không thể nhiên Sở Luyến cả kinh, nhìn cách đó không xa thốc thốc bóng người, dọa vội hướng trong viện chạy."Gia gia! Thật nhiều người!"...Kinh hoảng trung Sở Luyến cũng lão thái giám bị người túm tới rồi trong viện, rách nát tiểu viện đứng không ít người, cuộc đời lần đầu tiên thấy như thế trận thế, Sở Luyến dọa ôm chặt lão thái giám, lại không ngại bị người đơn độc xách ra tới, xả đi rồi vài bước chật vật quăng ngã ngồi ở trên mặt đất, hai người đang muốn giá khởi nàng khi, đột nhiên dừng động theo, Sở Luyến chỉ nhìn thấy có người chính triều chính mình đi tới, một đôi viền vàng kỳ lân tạo ủng dẫm mặt đất sinh vang, lăn dệt kim màu đỏ rực phi ngư ăn vào thường bãi khẽ nhúc nhích, đẹp đẽ quý giá dị thường, khí thế pha nghiêm."Ngẩng đầu lên."Lãnh đạm đạm bốn chữ như mộ chung điếc tai, lại cũng là Sở Luyến cuộc đời nghe qua tốt nhất nghe thanh âm, trong lúc nhất thời lại là quên mất sợ, trừng mắt nhi liền ngẩng đầu hướng lên trên đầu liếc mắt một cái sau, người cũng liền ngây là Sở Luyến lần đầu tiên nhìn thấy Dung Khâm, suốt đời khó một năm, nàng mười hai tuổi, hắn hai mươi bốn tuổi.

nàng dưới lớp long bào